Duy nhất một thứ thuốc có thể chữa lành cho loài người, cho Trái đất đó là sự thức tỉnh, là sự tiếp xúc với cội nguồn năng lượng vô tận được biểu hiện trong sự bình an và điềm tĩnh của nội tâm.
Không phải ai cũng biết rằng tất cả con người đều có một tiềm năng vĩ đại bên trong chính mình. Nó chưa được khai phá một khi vẫn còn nằm sâu dưới lớp băng của sự vô thức. Khi tiềm năng này được châm ngòi bởi ý thức, nó sẽ trở thành một năng lực vô biên.
Thứ tiềm năng đó gọi là năng lượng ở trạng thái nghỉ. Hay theo cách nói quen thuộc hơn, nó chính là sự điềm tĩnh, thinh lặng, thứ mà chúng ta xem thường. Tư duy phần đông của con người khi nói về năng lượng đó là sự chuyển động, rung động hay tỏa phát. Nhưng tất cả chúng chỉ là sự phản ánh, biểu lộ của một thứ năng lượng vĩ đại hơn. Nó tĩnh lặng nhưng luôn sẵn sàng, bình yên nhưng đầy mãnh lực. Tiến sĩ David Hawkins (một bậc thầy tâm linh, nổi tiếng với thang đo tâm thức Hawkins) gọi nó là sức mạnh (power) và năng lượng rung động còn lại là sức lực (force).
“Sức mạnh được liên kết với thứ hỗ trợ tầm quan trọng của cuộc sống... Sức mạnh thu hút những gì thăng hoa, vinh quang và cao thượng. Sức lực phải luôn được biện minh, trong khi sức mạnh không cần sự biện minh. Sức lực liên kết với một phần, trong khi sức mạnh liên kết với cái toàn thể... Bởi vì sức lực tự động tạo ra lực đối kháng, tác động của nó bị giới hạn bởi định nghĩa. Chúng ta có thể nói rằng sức lực là một sự chuyển động. Nó đi từ đây sang đó (hoặc cố gắng) chống lại sự đối lập. Mặt khác, sức mạnh thì tĩnh lặng. Nó giống như một trường đứng yên không di chuyển. Chẳng hạn, bản thân trọng lực không di chuyển chống lại bất cứ thứ gì. Sức mạnh của nó di chuyển tất cả các vật thể bên trong trường của nó, nhưng bản thân trọng lực không di chuyển.”
Sức lực là cốc nước đã đổ, còn sức mạnh là cốc nước đang đứng yên và còn nguyên vẹn. Đa phần loài người chạy theo cái cốc đã đổ và rơi vào trạng thái tiêu cực của sự sa sút năng lượng như tội lỗi, nuối tiếc, buồn đau, giận dữ, thèm khát, gồng lên để sống và làm việc. Trong khi thứ họ đang vẫn có là cái cốc đầy - bình an, trù phú, yêu thương, thông tuệ, dễ dàng sống, thì không được nhìn ra hay bị từ chối để nhìn ra. Vì việc này đòi hỏi một sự tĩnh lặng và khiêm nhường, thứ không được xây dựng trong quán tính sống của con người.
Ngoài ra, đặc điểm của sức mạnh còn được liên hệ với những gì Bruce Lee (Lý Tiểu Long) mô tả về Triệt Quyền Đạo:
“Không căng thẳng nhưng sẵn sàng.
Không suy nghĩ nhưng cũng không mơ màng.
Phóng thích khỏi cảm giác giam cầm khó chịu.
Sống toàn bộ và lặng lẽ, ý thức và tỉnh táo, sẵn sàng cho bất kỳ điều gì có thể xảy đến.”
Có một số khái niệm khác để nói về cội nguồn năng lượng vô tận này, đó là năng lượng điểm 0 (zero point energy). Lão Tử gọi nó là Đạo, Phật gọi nó là Niết bàn. Ở đây, số 0 không có nghĩa là không có gì, mà là tiềm năng có thể có bất kỳ thứ gì. Khi chạm vào năng lượng ở trạng thái nghỉ hay sống bằng sự điềm tĩnh an bình, chúng ta chạm vào khả năng có thể trở thành mọi thứ, có thể làm mọi thứ, dùng ít nỗ lực nhất nhưng đạt hiệu quả cao nhất. Đây chính là vùng trời tự do tuyệt đối của con người và là nơi ta dám lựa chọn những điều vĩ đại để sống.
"Biểu hiện vĩ đại nhất của sức mạnh là sự trầm tĩnh. Hiếu động là dễ dàng. Buông dây cương ra thì con ngựa sẽ bị mất kiểm soát. Ai cũng có thể làm thế, nhưng người có thể kiềm chế được một con ngựa đang cắm đầu chạy là một người mạnh. Cái nào đòi hỏi nhiều sức mạnh hơn: buông thả hay kiềm chế? Người trầm tĩnh không phải là một người nhạt nhẽo. Đừng nhầm lẫn Hiền tính (Sattva) với nhạt nhẽo hay lười biếng. Người trầm tĩnh là người kiểm soát được những làn sóng tâm trí. Động là biểu hiện của sức mạnh cấp thấp; tĩnh là cấp cao." -- Vivekananda
Đa phần con người không thể nhớ lại được cội nguồn sức mạnh cấp cao vì chúng ta không đủ tĩnh lặng và điềm đạm, hay không đủ kiên trì để rèn luyện những phẩm hạnh đó. Con người luôn bị kéo trôi theo ngoại cảnh, cơ thể và tâm trí không được ý thức nên luôn nháo nhác không yên như một con khỉ đu cành. Trong khi, để hiệp nhất với sức mạnh vô tận, chúng ta phải trở thành một thứ vô tận tương đương – sự bình thản.
Một trong những phương pháp cổ xưa và truyền thống nhất để kết nối với sức mạnh vô biên này đó là thiền định. Bằng việc duy trì thói quen thực hành thiền mỗi ngày, bạn mới có khả năng làm chủ tâm trí, sống ở một tần số thanh bình, êm an.
Có một thực tế là con người hiện nay đang bị đầu độc bởi vật chất, bởi định hướng ra ngoài thế giới hữu hình, sống theo sự thúc đẩy sợ hãi của tâm trí chứ không phải sự hiểu biết của tâm hồn. Chúng ta đang đi ngược lại con đường dẫn tới sức mạnh chân thực duy nhất. Việc xa rời những giá trị tinh thần, coi thường đạo lý, không dám dấn thân sống hay thực hành thiền định là nguyên nhân khiến con người càng trở nên đau khổ, yếu đuối và thoái hóa nhiều hơn.
Duy nhất một thứ thuốc có thể chữa lành cho loài người, cho Trái đất đó là sự thức tỉnh tâm linh, là sự tiếp xúc với cội nguồn năng lượng vô tận được biểu hiện trong sự bình an và điềm tĩnh của nội tâm. Ở đó có tất cả những gì tuyệt vời nhất mà chúng ta đang thiếu thốn - sinh lực, sự tỉnh táo, lòng nhân ái, khả năng tự chủ và trí thông tuệ. Ở đó, con người sẽ tìm thấy bản chất chân thực của chính mình và đi ra khỏi mọi sự khổ đau yếu đuối.
Và để hiện thực hóa được điều này, mỗi chúng ta đều phải dấn thân, phải bắt tay vào thực hành, thực chứng những thông điệp. Hãy thiền định mỗi ngày, hãy xỏ giày vào và chạy bộ. Đừng nói nhiều, không “nếu” hay “nhưng” gì cả. Sự dũng cảm thực hành là một trong những biểu hiện chân chính của tiềm năng đích thực bên trong. Chỉ sức mạnh đó mới có thể nếm trải những giới hạn và tổn thương mà không bị hề hấn, và cũng chỉ nó mới có khả năng hiểu được đâu là ngọt lành và vô hạn mà không cần nỗ lực. Hãy bắt đầu sống lại với tiềm năng vô hạn của chính mình, hỡi những người bạn.
Tác giả: Hòa Taro
Vui lòng trích dẫn link nguồn khi copy nội dung bài viết này! Trân trọng cảm ơn