Tôi đã viết khá nhiều bài về quá trình Thức tỉnh tâm linh với những khái niệm, trải nghiệm mà chúng ta sẽ đi qua trên con đường giác ngộ này.
Để hiểu đơn giản hơn, sự Thức tỉnh tâm linh không phải cái gì đó cao siêu, thần thánh, không phải bạn sẽ trở thành siêu nhân với cá tá năng lực chỉ thấy trong các bộ phim viễn tưởng. Sự thức tỉnh này thực chất là cách tâm trí, nhận thức được mở rộng, hiểu được bản chất của thực tại, vạn vật xung quanh chúng ta.
Hãy nghĩ về câu chuyện của chú ếch nằm trong đáy giếng hay con sâu trong cái kén của nó. Nếu con ếch hoặc con sâu chưa thức tỉnh, thì nó sẽ nghĩ cái giếng hoặc cái kén này đã là toàn bộ thế giới rồi, toàn bộ xã hội rồi, không còn hy vọng có thể thay đổi được nữa.
Nhưng khi biến cố xảy ra - chui ra khỏi kén, nhảy ra ngoài giếng, hóa bướm - thì nó sẽ nhận thức được rằng thế giới ngoài kia rộng lớn và cái thực tại mình đang sống chưa phải là tất cả.
Gần đây, ngày càng xuất hiện nhiều hội nhóm và cá nhân phát hiện mình có những đặc điểm của Lightworker hay Starseed, Indigo. Họ là những linh hồn già được chuyển đến Trái đất với sứ mệnh hướng dẫn, tiên phong trong quá trình đưa nhân loại thăng lên chiều kích cao hơn. Tuy nhiên, điều đó không đồng nghĩa họ là những người đã thức tỉnh tâm linh vì như đã nói sư thức tỉnh chính là khi tâm ta chịu buông bỏ những ảo ảnh, bứt phá khỏi giới hạn bản thân để nhận lấy ý thức cởi mở, thấy được ý nghĩa tồn tại của vạn vật, đây chính là Tâm Linh.
Nếu họ cứ vịn vào cái cớ ấy làm hành trang trên con đường giác ngộ, họ sẽ thất bại vì họ đã tự dựng lên 1 ảo ảnh mới trong thế giới của mình, thoát ra làm sao được.
Trong quá trình thức tỉnh, bạn sẽ trải qua đêm tối của tâm hồn, phải đối mặt với sự cô độc, vô vàn các ảo ảnh, các tổn thương, các “mặt tối” bên trong chính mình, vốn là thứ ngăn trở ta thức tỉnh. Nếu không thể vượt qua, học cách buông bỏ chúng để sống với con người thực sự của ta, để “hóa bướm“, bạn sẽ thất bại.
Nhưng thất bại đến từ việc nỗ lực buông bỏ các tổn thương và ảo ảnh này không thành. Những trường hợp bị thất bại này thường là những người tự mình tìm hiểu, tự mày mò thực hành dẫn đến nhận thức không đầy đủ về bản chất của sự thức tỉnh, rồi tự ngộ nhận mình đã thức tỉnh.
Những người này có đặc điểm là không thành thật trong việc thực hành, thường là khuất mắt trông coi, không có khả năng ứng dụng lý thuyết để chuyển hóa thành nhận thức của bản thân, mà lại dùng những lý thuyết ấy để nuôi dưỡng cái tôi của bản thân khiến cho ảo ảnh ngày càng lan rộng hơn. Họ thích tự mình đi tiếp mà không có sự kết nối với xã hội bên ngoài nên khó thay đổi được nhận thức. Họ sẽ mãi ở trong giới hạn an toàn của bản thân.
Trường hợp thứ hai là trong quá trình buông bỏ các “phần tối”, các tổn thương bên trong chính mình, người này không trụ vững trong hiện tại (hoặc ko biết cách làm thế nào để trụ), và bắt đầu xuất hiện một nhận thức lệch lạc khác, đó chính là Lệ Thuộc.
Thay vì buông bỏ phần tối, tổn thương… người này lệ thuộc vào chúng. Vì không kết nối được với nhận thức đa chiều, nên năng lượng ý chí bị suy giảm. Cuối cùng họ nghĩ rằng mình không thể nào thoát khỏi, buông bỏ được các vấn đề này, hoặc do bị cuốn vào nỗi sợ hãi nào đó rất lớn nên quay sang ôm lấy nó, lệ thuộc và bám thật chặt vấn đề hay mặt tối của mình, đồng thời bị chính những vấn đề này bòn rút năng lượng.
Những người này có đặc điểm là hay vơ mọi chuyện vào mình, chỉ để có được sự công nhận của người khác. “Tôi Đúng, Tôi Đúng, Họ Sai rồi, thấy không…”. Người này dần dần sẽ càng thu hút rất nhiều vấn đề đến với mình, năng lượng duy nhất mà họ được nuôi dưỡng là năng lượng của cái tôi.
Mà cái tôi thì lại không phải là con người thật, nên một ngày nào đó cái tôi này sụp đổ thì người này sẽ rơi vào tình trạng và trải nghiệm vô cùng thảm khốc.
Có một điểm nhận biết rõ ràng những người như vậy, chính là họ có một số lượng kiến thức rất vững chắc, nhưng chỉ là về mặt lý thuyết. Hay bám chấp vào câu từ, ngôn ngữ… những cái thuộc về hình tướng. Tỏ ra rất thông thái và linh hoạt, hiểu sâu, nhiều tri thức… nhưng đây chỉ là mặt nạ. Bên trong người này rất nhiều nỗi sợ, nên họ cố gắng khỏa lấp đi sự yếu kém của mình bằng cách hay hạ bệ người khác, hoặc thậm chí là phê phán, bắt bẻ về những câu chuyện chẳng liên quan gì trực tiếp tới họ, chỉ để khẳng định “Tôi Đúng”.
Những người này nếu ta để ý kĩ, ta sẽ thấy “Người này có vấn đề gì với câu chuyện A, B… mà sao lại tỏ ra bức xúc vậy?” Trong khi các câu chuyện A B C kia không phải là chuyện về họ.
Đặc biệt là những người này ủng hộ các triết lý về tư duy đơn chiều, ví dụ như thiện – ác, bóng tối – ánh sáng… Hay thiên về chiều hướng cổ vũ bóng tối (số ít là ánh sáng) với các triết lí lệch lạc như: “không có bóng tối thì ánh sáng để làm gì” hay “ai cũng lên án sự ác, nhưng nếu ko có cái ác thì có gì để mà nói đâu”. Họ bị kẹt lại trong nhận thức thể chất và gần như không còn cơ hội nào để thức tỉnh, trừ khi thành thật thừa nhận tình trạng mắc kẹt của chính mình.
Có 1 đoạn trong cuốn sách Thức Tỉnh Mục Đích Sống của Eckhart Tolle mà mình rất suy nghĩ về nó:
“Thực ra, câu hỏi “làm thế nào để trở thành chính mình?” là một mệnh đề sai. Vì câu nói đó hàm ý rằng bạn phải làm cái gì đó để có thể trở thành con người chân thật của mình. Nhưng thực ra bạn đã luôn là chính bạn rồi nên ở đây không có vấn đề là làm thế nào trở thành chính bạn. Bạn chỉ cần rũ bỏ những thứ không phải là bạn.”
Ngoài Chúa hay Phật ra, trên cõi đời này vẫn có rất nhiều những bậc giác ngộ hiện đang sống khắp nơi trên thế giới, ở ẩn hoặc sống giữa chúng ta, trên núi cao hay rừng sâu… nhiều lắm. Như chúng ta biết thì mục đích của chúng ta sống là để trải nghiệm, là để tiến hóa, và trở thành bậc GIÁC NGỘ sẽ là cái đích cuối cùng của 1 linh hồn. Con đường đến với giác ngộ sẽ là khó khăn vô cùng, nhưng đổi lại ta sẽ gặt được những trái chín cực ngon.
Bài viết tham khảo từ tác giả Trần Mạnh Hoàng
Vui lòng trích dẫn link nguồn khi copy nội dung bài viết này! Trân trọng cảm ơn
0 comments: