Người xưa có câu “đừng vội chê sách khi chỉ xem trang bìa”, là nhằm răn dạy con cháu đừng bao giờ coi thường người khác khi mới chỉ nhìn thấy bề ngoài của họ.
Nhiều khi bề ngoài của một người chưa thể nói hết về địa vị và tính cách của họ, bởi vậy nếu chúng ta hành xử lỗ mãng mà vội coi thường bất kỳ ai chỉ vì họ trông không sang trọng hay giàu có.
Có một nữ nhân viên phục vụ tại khách sạn cao cấp, thường được khách boa cho nhiều tiền bởi thái độ nhiệt tình và chu đáo. Nhân viên này họ Lý và cô không ít lần nhận được khoản tiền bo lên tới hàng trăm đồng. Vì thế cô Lý rất tự hào về bản thân, cho rằng mình cũng là người “đẳng cấp” không kém gì thượng khách sang trọng ghé tới khách sạn sang trọng nơi mình làm việc. Cô cũng tự hào bởi bản thân có dáng vóc chuẩn như người mẫu, khuôn mặt xinh đẹp và lại rất có gu ăn mặc. Cuộc sống đang là màu hồng đối với Lý.
Một ngày nọ có một ông lão ăn mặc tuyền toàng bước vào sảnh khách sạn. Cô Lý sau khi nhìn thấy vẻ bề ngoài không lấy gì làm sang trọng và lại còn có vẻ tồi tàn của ông lão, liền cảm thấy khó chịu. Cô Lý đoán rằng ông lão rất có thể là khách du lịch đi tour rẻ tiền, không giàu có gì và càng chẳng thể nào chi trả cho dịch vụ đắt tiền ở khách sạn nhiều sao nơi cô làm. Bởi vậy, khi ông lão ngồi xuống chiếc ghế ở sảnh chờ và vẫy cô lại rồi nói: “Cho tôi xin ly nước”, thì cô Ly sẵng giọng:
“Chúng tôi không bán nước, chỉ phục vụ rượu và đồ uống pha chế. Mời ông đi cho nếu không có đủ tiền gọi món hay thuê phòng ở đây, khách sạn này chỉ dành cho khách sang thôi ông ạ”, cô xắng giọng nói tiếp: “ông không hợp nơi này đâu, ông làm gì có tiền, nhìn ông là biết rồi. Vậy thì đừng lãng phí thời gian của tôi nữa, mời ông bước ra khỏi khách sạn của chúng tôi ngay lập tức!”.
Ông lão nghe xong, điềm tĩnh nhìn thẳng vào mặt cô nhân viên phục vụ khách sạn sang trọng mà nói rằng: “Cô không nên ăn nói thô lỗ như vậy với người khác, nhất lại là khách tới khách sạn sang trọng như thế này. Một ngày nào đó cô sẽ hối không kịp vì hành vi như vừa rồi của mình đó”.
Nói xong ông lão đứng dậy đi thẳng ra khỏi khách sạn.
Ngày hôm sau quản lý bộ phận lễ tân của khách sạn triệu tập cuộc họp khẩn và tuyên bố: “Tổng giám đốc mới sắp tới thăm chúng ta, hãy ăn mặc thật chỉnh tề để nghênh đón ngài”. Nghe vậy, cô Lý vội vàng sắm sửa bộ cánh đẹp nhất, trang điểm thật xinh tươi với ý nghĩ: “Ta phải tạo ấn tượng thật tốt với tổng giám đốc, chắc chắn ta sẽ được cất nhắc lên vị trí cao hơn”.
Hôm sau chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch ngoài cửa khách sạn, một người đàn ông cao tuổi bước ra và dẫn đầu cả đoàn lãnh đạo bước vào. Mọi người đều cúi đầu kính cẩn, miệng chào thượng cấp của mình. “Xin nhiệt liệt chào mừng tân tổng giám đốc của chúng tôi”.
Tổng giám đốc gật đầu tỏ ý hài lòng, rồi một vị phó đứng bên cạnh đề xuất: “Xin ngài tổng giám đốc có vài lời với các nhân viên khách sạn”. Khi đó mọi người ngẩng đầu lên và chăm chú theo dõi vị sếp mới của mình. Nhưng cô Lý thì sững lại khi nhìn vào vị tổng giám đốc mà cô đang mong đợi.
“Sao có thể là ông ấy được?”, cô thảng thốt. Tân tổng giám đốc không ai khác chính là ông lão ăn mặc tồi tàn bị cô đuổi khỏi khách sạn một cách thô thiển nhất ngày hôm trước. Và tất nhiên cô Lý đã bị sa thải sau chuyến thăm đầu tiên của tân tổng giám đốc. Cô Lý có khóc lóc van xin và hối hận thế nào cũng đã quá muộn. Bài học đắt giá cho cô và nhiều người khác thật không hề dễ dàng gì nhưng lại không khó nếu con người có tâm lương thiện. Đừng vội xử tệ với ai đó chỉ vì bề ngoài của họ, một khi đã mắc sai lầm này rồi, có thể ngày nào đó bạn hối cũng không kịp.
Vui lòng trích dẫn link nguồn khi copy nội dung bài viết này! Trân trọng cảm ơn
0 comments: